“Một mình ở châu Âu” – Phan Việt

Xin chào Lu, hôm nay tôi xong việc sớm, thay vì cố nốt 30p hoàn thành xong đống việc cho ngày mai, nhưng tôi đã quyết định tạm gác lại, và viết review. Do tâm trạng tôi cũng đang không được tốt, nên có thể màu sắc của cái review này sẽ hơi u ám, hy vọng bạn không phiền. 😦

Phan Việt, cái tên gắn liền với series mang tên “Bất hạnh là một tài sản”, quả thực nghe tên series thôi cũng đã thấy buồn, và đúng là các quyển sách của nữ nhà văn này luôn phủ một màu gì đó hoang hoải, buồn man mác. Buồn trong sách của Phan Việt không phải nỗi niềm của một phần nhỏ những kẻ tự kỉ như Haruki, hay Pattrick Modiano, nó chính xác là một thứ có thể gọi thành tên được, và không ít kẻ đã giấu giếm nó đi, chỉ vì họ sợ cảm giác bị kẻ khác đọc được nỗi cô đơn của mình.

Tôi không nhớ rõ tôi đọc “Một mình ở châu Âu” lần đầu tiên là lúc nào, nhưng tôi nhớ rõ cảm giác đọc lại quyển sách, trong một buổi chiều ở công ty cũ, trong căn phòng ẩm mốc, nhìn ra ngoài cửa sổ có mấy chậu cây leo, lá rủ xuống che hết cả nắng rọi vào phòng. Khách quan mà nói, tôi không nghĩ Phan Việt là một người viết tài năng, tác giả vốn dĩ có 2 bằng Tiến sỹ, cho nên cách sử dụng từ ngữ và cách viết có một chút logic, hơi khô khan, và đa số sử dụng những câu miêu tả. Chuyến đi của tác giả, chuyến đi một mình ở châu Âu, đã được viết lại, bằng cách tường thuật những sự kiện xảy ra, như kiểu hồi cấp 2 học văn cô giáo ra đề tả lại 1 ngày bình thường của em. Đương nhiên, việc tường thuật lại sự kiện, sự vật có cái hay là khiến cho độc giả không bị cuốn theo cảm xúc của tác giả, nhưng đồng thời cũng khiến độc giả (ít nhất là tôi) hơi chùng xuống khi đọc. Cảm giác đọc 1 quyển du kí nhưng lại giống như phiên bản tiếng Việt của Lonely Planet khiến tôi hơi hụt hẫng.

Tôi vốn là kẻ thích đọc du kí, và bởi vì bản thân chưa có cơ hội đặt chân đến châu Âu nên tôi rất thích việc đọc các bài viết của tác giả khác về châu Âu, nhưng có lẽ trong “Một mình ở châu Âu”, tông màu trầm như chính cảm xúc của tác giả đã lấn át đi những góc nhìn, quan điểm hay sự quan sát tại mỗi nơi tác giả đặt chân tới. Trong quyển sách, nếu được chọn, tôi sẽ chọn chương viết về Paris là chương must have read, bởi lẽ Phan Việt dành rất nhiều cảm xúc cho nơi này. Khi đến Venice, cô vẫn còn tiếc rẻ chặc lưỡi, “Ước gì giờ này được ở Paris”

Tuy rằng nội dung của sách chưa thật sự khiến tôi ấn tượng, nhưng vẫn có những đoạn  đắt giá mà tôi cảm thấy khá tâm đắc và thích thú, dưới đây tôi sẽ quote lại 2 đoạn.

Đấy có lẽ là điều tôi yêu nhất ở Sơn, anh không bị cám dỗ bởi tiền bạc, không coi việc phải có nhà cửa ổn định, công việc ổn định, thăng tiến trong xã hội là mục đích sống, và tôi đồng ý với điều đó.

Nhưng anh lại cũng không thông cảm và kiên nhẫn được với những người yếu đuối hơn anh. Có phải ai sinh ra cũng đã may mắn có được sự mạnh mẽ đâu, ngay cả khi họ cố hết sức”

 

Những ngày tháng một mình ở châu Âu làm cho tôi hiểu rằng tôi có thể hạnh phúc trở lại. Quan trọng nhất, tôi có thể hạnh phúc ngay cả khi tôi một mình…. Sự thật là tôi sẽ không bao giờ có thể chối bỏ bản thân mình, không bao giờ có thể làm một ai khác. Sự thật là không một ai nên hoặc có thể chối bỏ bản thân mình, kể cả khi họ làm điều đó nhân danh tình yêu…

Tôi đọc quyển này khi đang hoang mang trong việc trấn an chính mình, có lẽ vậy nên tôi hiểu cảm giác của tác giả khi muốn đi châu Âu, một mình. Nếu bạn kì vọng rằng đây là một quyển sách nói về châu Âu, tôi e nó không phải. Để tóm gọn lại, tôi nghĩ tôi sẽ miêu tả quyển sách như 1 dạng nhật kí hành trình, nhưng đầy màu sắc của sự suy tư. Và bạn biết không, bởi lẽ tác giả là tiến sĩ, cho nên phảng phất đâu đó, tôi vẫn thấy chị e dè khi thể hiện cảm xúc của chính mình. Tôi không rõ có phải vì thế, nên quyển sách chưa có sự “touch” đối với độc giả, là tôi, hay do chính tôi không hiểu được tác giả.

Tóm lại, tôi nghĩ đây cũng là một quyển sách nên đọc, nhưng hãy đọc chậm thôi, đọc từ từ, để tất cả những nỗi buồn man mác trong sách không vô tình nhấn chìm bạn.

Từ Sài Gòn, chúc ngủ ngon, Lu.

Leo

One thought on ““Một mình ở châu Âu” – Phan Việt

  1. Hey Leo!
    There are many twists in your review, first I don’t think Phan Việt is a woman name, then I don’t think she had two doctorates, I don’t know that person has two doctorates writes a book about their time in Europe instead of a self-help or a book about their specialties.
    If I have a chance, I will try this book, even if it’s not as good as the other two books that you’ve reviewed.
    I suppose I should enjoy this book like “Cánh Đồng Bất Tận”, everyday one story, have time for yourself to feel, understand the story or be in the story.
    Finally, if I write about my time in Europe I will knw for sure that I will have at least ONE audience is YOU.
    Sorry to bring this up but I don’t see your review today, procrastinating consumes you too?

    Like

Leave a comment